Phúc dầy phù độ trường tồn cho quê
Năm xưa dẫn độc lập về
Nay xin tỏa bóng mát che quê nhà

Nhẹ nhàng thật nhẹ nhàng thôi
Hình như dưới có xương người đó em
Đừng dẫm lên kẻo đau thêm
Lỡ trơ xương trắng cát quên đắp bồi
Gió trường lộ trắng xương phơi
Đau thương xa tưởng đã vùi tháng năm
Hình như đất sụt dưới chân
Hình như khăn trắng đã dần dần đen
Em đi giữa lạ giữa quen
Đón anh về với một miền thẳm xa
Lập đàn cầu giữa bao la
Tâm thầm niệm a di đà nam mô
Uy linh phật chứng giám cho
![]() Tác giả Đặng Thị Ngọc Vân và GS. Hoàng Chương |
Nhẹ tay thôi để cốt xương gọi hồn
Anh về trong nắng hoàng hôn
Phúc dầy phù độ trường tồn cho quê
Năm xưa dẫn độc lập về
Nay xin tỏa bóng mát che quê nhà
Chiến tranh giờ đã đi qua…
{{item.Body}}
{{item.Title}} - {{item.CreatedDate}} |
{{sitem.Title}} - {{sitem.CreatedDate}}
Viết bình luận
Bạn đọc vui lòng gõ chữ có dấu, góp ý có tính văn hóa, xây dựng và chịu trách nhiệm về ý kiến của mình. Nội dung góp ý của bạn đọc được đăng tải là do Ban Biên tập tôn trọng dư luận xã hội, nhưng đó không phải là quan điểm của Tạp chí điện tử Văn hiến Việt Nam.