Cuộc sống ở phố trôi qua gấp gáp. Vì vậy, tôi muốn ghi lại những hình ảnh thường có, nhưng không phải cũng thấy được ở phố.
Góc phố. Ảnh internet
Phố vàng
Vũ Gia Hà
Tôi đã từng có ước mơ nhỏ
Rằng một ngày phố sẽ vắng xe
Chỉ vang vang tiếng ve chim hót
Chỉ màu lá trái ngọt căng da
Chỉ màu trăng màu hoa màu nước
Chỉ mơ ước lòng người chân quê
Nhưng phố vẫn làm tôi cuồng mê
Mỗi sớm mai có kẻ mộng đề
Ở bên hồ nhiều con số nhảy
Cốc trà nóng nhấp từng ngụm ngon
Quyển sổ con chi chít gạch xoá
Ghi ngày tháng lô đề đã ra
Hai hàm răng ố vàng vì thuốc
Người trai trẻ muốn bỏ cuộc yêu
Để tâm sức dành đợi mỗi chiều
Nhạc huyền thoại kéo lên hy vọng
Còn gì hạnh phúc còn gì hơn
Cô lễ tân ngân hàng hớn hở
Khách vào ra luôn nở miệng cười
Các hàng quán bán đồ ăn sáng
Tiệm trà chanh vẽ cảnh xóm làng
Cốc cà phê để im trên bàn
Vị giáo sư buồn chưa muốn uống
Cô sinh viên tóc dài mắt sáng
Đợi xe buýt đi đón tương lai
Anh nhà báo cầm tai nghĩ suy
Viết chuyện gì để lợi muôn dân
Chị đánh giày ra vẻ ân cần
Mời khách như nói với người thân
Sáng của phố đi qua rất nhanh
Tưởng vắt xong miếng chanh là hết
Những đôi tay không biết mỏi mệt
Lướt màn hình điện thoại không ngưng
Cô gái cười khi đọc trạng thái
Rồi vội buồn vì nhớ người yêu
Trưa của phố có kẻ làm liều
Cầm súng giả đi cướp vàng tiêu
Khi bị bắt khai nợ cờ bạc
Chẳng còn chốn để mà nương thân
Những xe hàng tào phớ đỗ đen
Cùng tiếng rao chen vào tiếng phố
Bà bán trà bỗng cười hô hố
Vì vị khách đổ say thuốc lào
Ông quan béo ra vẻ Tào Tháo
Dự án này tính được bao nhiêu
Trưa của phố có người buồn hiu
Chẳng muốn nghĩ nhiều đến bạc tiền
Chàng chỉ có đôi mắt trong hiền
Chàng chỉ có miên man suy tưởng
Trưa của phố như là đi mượn
Chẳng ăn nhập gì với trời cao
Chẳng ai để ý màu rêu cũ
Chẳng ai tinh ý để nhận ra
Trên bàn nữ diễn viên để lại
Một giọt nước mắt vì quá yêu
Trưa của phố bị chiều bắt được
Thả xuống hồ thanh kiếm đã hoen
Những chiếc xe len từng chút một
Biết khi nào được gặp người thương
Thế là phố đã bắt tay chiều
Những tiếng dô ầm ĩ gọi đồ
Mặt tưng bừng đỏ như màu gấc
Trí bị lật chìm trong men bia
Có đám say không cho ai về
Rủ đi hát ka ra ô kê
Những em gái viện đủ trò hề
Vì gia cảnh môi son mắt kẻ
Thế là chiều bị phố bán rẻ
Đêm đi đến không chào một câu
Đêm của phố chẳng thể nghĩ sâu
Bởi nhịp sống đi qua như sóng
Tôi thường thức qua hai giờ sáng
Để thấy mình vẫn còn thiên nhiên.
{{item.Body}}
{{item.Title}} - {{item.CreatedDate}} |
{{sitem.Title}} - {{sitem.CreatedDate}}
Viết bình luận
Bạn đọc vui lòng gõ chữ có dấu, góp ý có tính văn hóa, xây dựng và chịu trách nhiệm về ý kiến của mình. Nội dung góp ý của bạn đọc được đăng tải là do Ban Biên tập tôn trọng dư luận xã hội, nhưng đó không phải là quan điểm của Tạp chí điện tử Văn hiến Việt Nam.